Bản Đồ Cộng Hòa Liên Bang Nga
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
cộng hòa liên bang nga trong Tiếng Anh là gì?
cộng hòa liên bang nga trong Tiếng Anh là gì, định nghĩa, ý nghĩa và cách sử dụng. Dịch từ cộng hòa liên bang nga sang Tiếng Anh.
Bài này viết về Nga dưới chế độ cộng sản xã hội chủ nghĩa từ năm 1917 đến 1991. Đối với nhà nước Nga hiện đại, xem
Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga (Nga: Российская Советская Федеративная Социалистическая Республика, chuyển tự. Rossiyskaya Sovetskaya Federativnaya Sotsialisticheskaya Respublika IPA: [rɐˈsʲijskəjə sɐˈvʲɛtskəjə fʲɪdʲɪrɐˈtʲivnəjə sətsɨəlʲɪˈsʲtʲitɕɪskəjə rʲɪˈspublʲɪkə] ⓘ) hoặc gọi tắt là Nga Xô viết là nước cộng hòa Xô viết lớn nhất và đông dân nhất trong số mười lăm nước cộng hòa của Liên Xô. Sau khi Liên Xô sụp đổ, Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga đổi tên thành Liên bang Nga. Cho đến nay, nó vẫn là một thực thể phụ thuộc có diện tích lớn nhất trên thế giới và thứ hai về dân số, sau Uttar Pradesh thuộc Ấn Độ. Sau sự tan rã của Liên Xô, Tứ Xuyên ở Trung Quốc trở thành thực thể phụ thuộc đông dân thứ hai, nhưng cũng chỉ đến năm 1997 khi tỉnh này được chính phủ Trung Quốc thay đổi về mặt hành chính.
Dưới sự lãnh đạo của Vladimir Lenin, những người Bolshevik đã thành lập nhà nước Nga Xô viết vào ngày 7 tháng 11 (lịch cũ 25 tháng 10 năm 1917), ngay sau khi Chính phủ lâm thời Nga cai trị Cộng hòa Nga bị lật đổ trong cuộc cách mạng tháng Mười. Ban đầu, nhà nước không có tên chính thức và không được các nước láng giềng công nhận trong năm tháng. Trong khi đó, những người chống Bolshevik đã đặt ra một cái tên để chế nhạo là "Sovdepia" cho nhà nước non trẻ của "những người đại diện cho công nhân" và "nông dân Nga".[4]
Vào ngày 25 tháng 1 năm 1918, cuộc họp thứ ba của Đại hội Xô viết toàn Nga đã đổi tên thành nhà nước không được công nhận nước Cộng hòa Liên bang Nga.[5] Hòa ước Brest-Litovsk được ký kết vào ngày 03 tháng 3 năm 1918, cho đi nhiều diện tích đất của cựu Đế quốc Nga sang Đức để đổi lấy hòa bình trong suốt phần còn lại của Thế chiến thứ nhất. Ngày 10 tháng 7 năm 1918, Hiến pháp Nga năm 1918 đổi tên thành nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga[6]. Vào năm 1918, trong thời Nội chiến Nga, một số quốc gia trong Đế quốc Nga đã rút lui, làm giảm kích thước của đất nước nhiều hơn.
Vào năm 1920, Nga Xô viết được công nhận là một quốc gia độc lập chỉ bởi Estonia, Phần Lan, Latvia và Litva trong Hòa ước Tartu và bởi Cộng hòa Ireland trong khoảng thời gian ngắn ngủi.[7]
Ngày 30 tháng 12 năm 1922, với sự thành lập Liên bang Xô viết, Nga đã trở thành một trong 15 nước cộng hòa trong Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết.[8] Tên Xô viết cuối cùng cho nước cộng hòa, Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga, được thông qua trong Hiến pháp Xô viết năm 1936. Vào thời điểm đó, nước Nga Xô viết đã đạt được gần như cùng biên giới của Sa quốc Nga cũ trước Đại chiến Bắc Âu năm 1700.
Đối với phần lớn sự tồn tại của Liên Xô, nó thường được gọi là "Nga", mặc dù về mặt kỹ thuật "Nga" chỉ là một nước cộng hòa trong liên minh lớn hơn — dù là lớn nhất, mạnh nhất và phát triển nhất.
Vào ngày 25 tháng 12 năm 1991, sau sự sụp đổ của Liên bang Xô viết (chính thức vào ngày 26 tháng 12), Nga Xô viết đã được đổi tên thành Liên bang Nga, mà nó vẫn còn cho đến ngày nay. Tên này và "Nga" được chỉ định là tên chính thức của nhà nước vào ngày 21 tháng 4 năm 1992, một sửa đổi hiến pháp hiện có và được giữ lại như trong Hiến pháp năm 1993 của Nga.
Với diện tích khoảng 17.075.200 km (6.612.077 sq mi), Nga Xô Viết là lớn nhất trong số mười lăm nước cộng hòa của nó, với những nước cộng hòa láng giềng phía nam, Kazakhstan Xô viết, đứng thứ hai.
Biên giới quốc tế của Nga Xô viết cạnh với Ba Lan ở phía tây; Na Uy và Phần Lan về phía tây bắc; và phía đông nam của nó là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, Cộng hòa Nhân dân Mông Cổ, và Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Trong Liên bang Xô viết, Nga Xô viết giáp với Ukraina Xô viết, Belarus, Estonia, Latvia và Litva ở phía tây và Azerbaijan, Gruzia và Kazakhstan ở phía nam.[9]
Khoảng 70% diện tích trong Nga Xô viết bao gồm các vùng đồng bằng rộng lớn, với vùng đài nguyên miền núi chủ yếu tập trung ở phía đông. Khu vực này giàu tài nguyên khoáng sản, bao gồm dầu mỏ, khí thiên nhiên và quặng sắt.
Nước Nga Xô viết thành lập vào ngày 7 tháng 11 năm 1917. Sau khi Cách mạng tháng Mười thắng lợi vào ngày 7 tháng 10 năm 1918, Hiến pháp năm 1918 được chấp thuận. Nó trở thành một phần của Liên bang Xô viết vào năm 1922, một hành động được chuẩn hóa bằng Hiến pháp Xô viết năm 1924. Đối với quốc tế, nó chỉ được duy nhất một quốc gia công nhận là Nhà nước tự do Ireland. Trong tiếng Việt, thuật ngữ Nga Bolshevik chủ yếu dùng cho giai đoạn 1917–1922. Trong các văn bản chính thức của Nga vào thời điểm đó có đề cập đến Cộng hòa Nga (Российская республика) và Cộng hòa Xô viết (Советская республика).
Quốc gia được Chủ tịch Đoàn chủ tịch Xô viết Tối cao Liên bang Nga điều hành, cơ quan tồn tại gần đây nhất. Thủ đô của nó là Moskva, cũng là thủ đô của Liên Xô.
Nikita Khrushchev đã chuyển Krym từ Liên bang Nga sang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Ukraina vào năm 1955.
Ngay sau khi Chính phủ lâm thời Nga cai trị Cộng hòa Nga bị lật đổ trong Cách mạng tháng Mười, các quốc gia mà nó chi phối, vốn không có tên chính thức, sẽ không được các nước láng giềng công nhận thêm năm tháng nữa.
Ngày 25 tháng 1 năm 1917, tại cuộc họp thứ ba của Đại hội Xô viết toàn Nga, các quốc gia không được công nhận đã được đổi tên thành Cộng hòa Liên bang Nga.[5] Vào ngày 3 tháng 3 năm 1918, Hòa ước Brest-Litovsk đã được ký kết, trao tặng phần lớn đất đai của Đế quốc Nga cũ cho Đức, để đổi lấy hòa bình trong Chiến tranh thế giới thứ nhất. Ngày 10 tháng 7 năm 1918, Hiến pháp Nga năm 1918 đổi tên thành nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga[6]. Năm 1918, trong Nội chiến Nga, một số quốc gia trong Đế quốc Nga cũ đã nới lỏng, làm giảm kích thước của đất nước nhiều hơn.
Nga Xô viết được công nhận là một quốc gia độc lập quốc tế chỉ bằng Estonia, Phần Lan, Latvia và Litva, trong Hòa ước Tartu vào năm 1920.
Cộng hòa Liên bang Nga được tuyên bố ngày 7 tháng 11 năm 1917 (Cách mạng tháng Mười) với tư cách là một quốc gia có chủ quyền và nhà nước xã hội chủ nghĩa lập hiến đầu tiên trên thế giới với tư tưởng về chủ nghĩa cộng sản. Hiến pháp đầu tiên được thông qua vào năm 1918.
Vào ngày 30 tháng 12 năm 1922, Đại hội Xô viết đã thông qua Hiệp ước về việc thành lập Liên Xô, theo đó Nga đã kết hợp với các nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Ukraina, Byelorussia, và Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Ngoại Kavkaz thành một đơn bang liên bang và thành Liên Xô. Hiệp ước sau này được đưa vào Hiến pháp Liên Xô năm 1924, được thông qua vào ngày 31 tháng 1 năm 1924 bởi Đại hội Xô viết Liên Xô lần thứ hai.[10]
Đoạn 3 của Chương 1 của Hiến pháp RS20 1925 đã nêu như sau:[11]
Theo ý chí của các dân tộc Cộng sản Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga, người quyết định thành lập Liên minh các nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết trong Đại hội Xô viết toàn Nga lần thứ X, Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga, là một phần của Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết, chia rẽ với Liên minh các quyền hạn theo Điều 1 của Hiến pháp Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết được bao gồm trong phạm vi trách nhiệm của các cơ quan chính phủ Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết.
Nhiều vùng ở Nga bị ảnh hưởng bởi nạn đói ở Liên Xô năm 1932–1933: Volga; vùng đất đen trung tâm; Bắc Kavkaz; Ural; tội phạm; một phần của Tây Siberia; và Kazakhstan tự trị Xô viết. Với việc thông qua Hiến pháp Xô viết năm 1936 ngày 5 tháng 12 năm 1936, quy mô của Nga Xô viết đã giảm đáng kể. Kazakh tự trị Xô viết và Kirghizstan tự trị Xô viết được chuyển đổi thành Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Kazakhstan và Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Kirghizia. Karakalpak tự trị Xô viết được chuyển sang thành Uzbekistan Xô viết.
Tên cuối cùng của nước cộng hòa trong thời kỳ Xô viết đã được Hiến pháp Nga thông qua năm 1937, đổi tên thành Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga.
Năm 1943, Vùng tự trị Karachay bị giải thể bởi Joseph Stalin, khi người Karachay bị lưu đày tới Trung Á vì sự hợp tác bị cáo buộc của họ với người Đức và lãnh thổ được kết hợp với Gruzia Xô viết.
Vào ngày 3 tháng 3 năm 1944, theo lệnh của Stalin, Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết tự trị Chechnya-Ingush đã bị giải tán và dân chúng buộc phải trục xuất khi cáo buộc hợp tác với những kẻ xâm lược và ly khai. Lãnh thổ của tự trị của Liên bang Xô viết được phân chia giữa các đơn vị hành chính khác của Nga Xô viết và Gruzia Xô viết.
Ngày 11 tháng 10 năm 1944, Cộng hòa Nhân dân Tuva gia nhập Nga Xô viết là Khu tự trị Tuva, năm 1961 trở thành Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết tự trị.
Sau khi tái chiếm Estonia và Latvia vào năm 1944, Nga Xô viết sáp nhập lãnh thổ cực đông của họ xung quanh Ivangorod và trong các quận Pechorsky và Pytalovsky hiện đại vào giai đoạn 1944–1945.
Vào cuối chiến tranh thế giới thứ hai, Hồng quân Xô viết chiếm miền nam đảo Sakhalin và quần đảo Kuril, biến chúng trở thành một phần của Nga Xô viết. Tình trạng của miền Nam cực nam Kuril vẫn còn tranh chấp với Nhật Bản.
Ngày 17 tháng 4 năm 1946, tỉnh Kaliningrad – phần phía bắc của Đông Phổ bang cũ của Đức – đã bị Liên Xô sáp nhập và trở thành một phần của Liên bang Nga.
Sau cái chết của Joseph stalin, ngày 5 tháng 3 năm 1953, Georgy Malenkov trở thành lãnh tụ mới của Liên Xô.
Tháng 1 năm 1954, Malenkov chuyển Krym của Nga Xô viết sang Ukraina Xô viết.
Vào ngày 8 tháng 2 năm 1955, Malenkov chính thức bị giáng chức làm Phó Thủ tướng. Là Bí thư thứ nhất của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô, quyền lực của Nikita Khrushchev đã được tăng cường đáng kể bởi sự xuống cấp của Malenkov.
Vào ngày 9 tháng 1 năm 1957, Vùng Tự trị Karachay và Cộng hòa Xô viết tự trị Chechnya-Ingush đã được Khrushchyov phục hồi và họ được chuyển từ Gruzia Xô viết trở lại Nga Xô viết.
Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Karelia-Phần Lan được chuyển trở lại Nga Xô viết như cộng hòa tự trị Karelia năm 1956.
Năm 1964, Nikita Khrushchev bị loại khỏi cương vị quyền lực và thay thế bằng Leonid Brezhnev. Dưới sự cai trị của mình, Nga Xô viết và phần còn lại của Liên Xô đã trải qua một thời kỳ trì trệ. Ngay cả sau khi ông qua đời vào năm 1982, thời đại đã không kết thúc cho đến khi Mikhail Gorbachev nắm quyền vào tháng 3 năm 1985 và giới thiệu các cải cách tự do trong xã hội Xô viết.
Vào ngày 29 tháng 5 năm 1990, trong nỗ lực thứ ba của mình, Boris Yeltsin được bầu làm Chủ tịch Xô viết Tối cao Nga. Đại hội đại biểu nhân dân của nước Cộng hòa đã thông qua Tuyên bố của Nhà nước chủ quyền của Nga Xô viết vào ngày 12 tháng 6 năm 1990, đó là sự khởi đầu của "Chiến tranh pháp luật", rỗ Liên Xô chống lại Liên bang Nga và các nước cộng hòa thành phần khác.
Vào ngày 17 tháng 3 năm 1991, một cuộc trưng cầu dân ý toàn Nga đã tạo ra bài viết của Tổng thống Nga Xô viết. Ngày 12 tháng 6, Boris Yeltsin được bầu làm tổng thống Nga bằng cách bỏ phiếu phổ thông. Trong một cuộc đảo chính không thành công vào ngày 18-21 tháng 8 năm 1991 tại Moskva, thủ đô của Liên Xô và Nga, Tổng thống Nga Yeltsin đã ủng hộ mạnh mẽ tổng thống Liên Xô, Mikhail Gorbachev.
Sau thất bại của GKChP, với sự hiện diện của Gorbachev, ngày 23 tháng 8 năm 1991, Boris Yeltsin đã ký nghị định đình chỉ tất cả hoạt động của Đảng Cộng sản Nga Xô viết trên lãnh thổ Nga.[12] Vào ngày 6 tháng 11, ông đã đi xa hơn, cấm Đảng Cộng sản Liên Xô và Nga Xô viết ra khỏi lãnh thổ của Nga Xô viết.
Vào ngày 8 tháng 12 năm 1991, tại Viskuli gần Brest (Belarus), tổng thống Nga Xô viết và những người đứng đầu Byelorussia Xô viết và Ukraina Xô viết đã ký "Thỏa thuận thành lập Liên bang các quốc gia độc lập" (được gọi là Hiệp ước Belovezh). Các tài liệu, bao gồm một lời mở đầu và mười bốn bài báo, nói rằng Liên Xô chấm dứt tồn tại như là một chủ đề của luật pháp quốc tế và thực tế địa chính trị. Tuy nhiên, dựa trên cộng đồng lịch sử của nhân dân, quan hệ giữa họ, với các hiệp ước song phương, mong muốn cho một quy tắc dân chủ của pháp luật, ý định phát triển quan hệ của họ dựa trên sự thừa nhận lẫn nhau và tôn trọng chủ quyền của nhà nước, các bên đồng ý với sự hình thành của Cộng đồng các quốc gia độc lập (CIS). Vào ngày 12 tháng 12, hiệp ước đã được Xô viết Tối cao Nga phê chuẩn với đa số áp đảo: 188 phiếu bầu, 6 phiếu chống đối, 7 phiếu không tham gia. Cùng ngày, Xô viết Tối cao Nga lên án Hiệp ước về việc thành lập Liên Xô và nhớ lại tất cả các đại biểu Nga từ Xô viết Tối cao Liên Xô. Tính hợp pháp của hành động này là chủ đề của các cuộc thảo luận bởi vì, theo Hiến pháp năm 1978 (Luật cơ bản) của Nga Xô viết, Xô viết Tối cao Nga không có quyền làm như vậy. Tuy nhiên, vào thời điểm này chính phủ Xô viết đã bị phản đối ít hoặc bất lực và không có vị trí nào để phản đối. Mặc dù đôi khi bầu cử ngày 12 tháng 12 đôi khi được xem là thời điểm mà Nga Xô viết rút khỏi Liên Xô sụp đổ, đây không phải là trường hợp. Có vẻ như Nga Xô viết đã lấy dòng mà không thể tách ra khỏi một thực thể không còn tồn tại nữa.
Vào ngày 24 tháng 12, Yeltsin thông báo cho Tổng thư ký Liên Hợp Quốc rằng theo thỏa thuận của các nước thành viên CIS sẽ đảm nhận tư cách thành viên Liên bang Xô viết trong tất cả các cơ quan Liên Hợp Quốc (bao gồm cả tư cách thành viên thường trực trong Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc). Vì vậy, Nga được coi là một thành viên ban đầu của Liên Hiệp (kể từ ngày 24 tháng 10 năm 1945) cùng với Ukraina (Ukraina Xô viết) và Belarus (Byelorussia Xô viết). Vào ngày 25 tháng 12 – chỉ vài giờ sau khi Gorbachev từ chức tổng thống Liên Xô – Nga Xô viết được đổi tên thành Liên bang Nga, phản ánh rằng nó bây giờ là một quốc gia có chủ quyền với Yeltsin giả định tổng thống. Cùng đêm đó, Quốc kỳ Liên Xô được hạ xuống và thay thế bằng cờ ba màu. Liên Xô chính thức chấm dứt tồn tại vào ngày hôm sau. Sự thay đổi ban đầu được xuất bản vào ngày 6 tháng 1 năm 1992 (Rossiyskaya Gazeta). Theo luật, trong năm 1992, nó được phép sử dụng tên cũ của Nga Xô viết cho kinh doanh chính thức (hình thức, con dấu và tem).
Nga đã có một bước tiến đáng kể trong việc phát triển một nền kinh tế thị trường bằng cách cấy ghép các nguyên lý cơ bản như giá được xác định bởi thị trường. Hai mục tiêu cơ bản và phụ thuộc lẫn nhau – ổn định kinh tế vĩ mô và tái cơ cấu kinh tế – sự chuyển đổi từ quy hoạch trung tâm sang nền kinh tế thị trường. Chính phủ trước đây đã thực hiện các chính sách tài chính và tiền tệ để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế trong môi trường có giá và tỷ giá hối đoái ổn định. Sau này yêu cầu thành lập các tổ chức thương mại và thể chế – ngân hàng, tài sản cá nhân và mã pháp lý thương mại — cho phép nền kinh tế hoạt động hiệu quả. Mở cửa thị trường nội địa sang ngoại thươngvà đầu tư, do đó liên kết nền kinh tế với phần còn lại của thế giới, là một trợ giúp quan trọng trong việc đạt được những mục tiêu này. Chế độ Gorbachev không giải quyết những mục tiêu cơ bản này. Vào thời điểm sụp đổ của Liên Xô, chính phủ Yeltsin của Cộng hòa Nga đã bắt đầu tấn công các vấn đề ổn định kinh tế vĩ mô và tái cơ cấu kinh tế. Đến giữa năm 1996, kết quả đã được trộn lẫn.
Cuộc đấu tranh cho trung tâm quyền lực ở Nga hậu Xô viết và bản chất của cải cách kinh tế lên đến đỉnh điểm trong một cuộc khủng hoảng chính trị và đổ máu vào mùa thu năm 1993. Yeltsin, người đại diện cho một quá trình tư nhân hóa triệt để, bị quốc hội phản đối. Đối đầu với sự phản đối quyền lực tổng thống của nghị định và đe dọa luận tội, ông "giải tán" quốc hội vào ngày 21 tháng 9, trái với hiến pháp hiện tại, và ra lệnh bầu cử mới và trưng cầu dân ý về hiến pháp mới. Quốc hội sau đó tuyên bố Yeltsin bị lật đổ và bổ nhiệm Aleksandr Rutskoy tạm thời làm tổng thống vào ngày 22 tháng 9. Căng thẳng được xây dựng một cách nhanh chóng, và các vấn đề đã đến đầu sau cuộc bạo loạn đường phố vào ngày 2-3 tháng Mười. Vào ngày 4 tháng 10, Yeltsin ra lệnh cho Lực lượng Đặc Biệt và các đơn vị quân đội ưu tú xông vào tòa nhà quốc hội, "Nhà Trắng" như được gọi. Với những chiếc xe tăng ném vào ngọn lửa nhỏ của những người bảo vệ nghị viện, kết quả không nghi ngờ gì. Aleksandr Rutskoy, Ruslan Khasbulatov, và những người ủng hộ nghị viện khác đầu hàng và ngay lập tức bị bắt và bỏ tù. Số lượng chính thức là 187 người chết, 437 người bị thương (có nhiều người bị giết và bị thương ở phe tổng thống).
Chính phủ được biết đến chính thức là Hội đồng Nhân dân (1917–1946), Hội đồng Bộ trưởng (1946–1978) và Hội đồng Bộ trưởng - Chính phủ (1978–1991). Chính phủ đầu tiên được lãnh đạo bởi Vladimir Lenin là "Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Nga Xô viết" và người cuối cùng là Boris Yeltsin là người đứng đầu chính phủ và đứng đầu nhà nước dưới chức vụ "tổng thống".
Nga Xô viết đã bị Đảng Cộng sản Liên Xô kiểm soát, cho đến cuộc đảo chính tháng 8 năm 1991, khiến tổng thống Yeltsin đình chỉ Đảng Cộng sản Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga mới thành lập.
Nền kinh tế Nga trở nên công nghiệp hóa nặng nề, chiếm khoảng hai phần ba lượng điện sản xuất tại Liên Xô. Đó là, vào năm 1961, nhà sản xuất dầu mỏ lớn thứ ba do những phát hiện mới trong khu vực Volga-Ural và Siberia, chỉ sau Hoa Kỳ và Ả Rập Xê Út. Năm 1974, có 475 viện giáo dục đại học ở nước cộng hòa cung cấp giáo dục bằng 47 thứ tiếng cho khoảng 23.941.000 sinh viên. Một mạng lưới các dịch vụ y tế công cộng được tổ chức theo lãnh thổ cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe. Sau năm 1985, chính sách tái cơ cấu của Gorbachev quản lý tương đối tự do hóa nền kinh tế, vốn đã trở nên trì trệ kể từ cuối những năm 1970, với sự ra đời của các doanh nghiệp ngoài quốc doanh như hợp tác xã[13].
Các ngày lễ của Nga Xô viết bao gồm Ngày kỷ niệm người bảo vệ quê cha đất tổ (23 tháng 2), tôn vinh những người đàn ông Nga, đặc biệt là những người phục vụ trong quân đội; ngày Quốc tế Phụ nữ (8 tháng 3), kết hợp các truyền thống là ngày của Mẹ và ngày Valentine; ngày Quốc tế Lao động (1 tháng 5); ngày Chiến thắng; và giống như tất cả các nước cộng hòa Liên Xô khác, Cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa tháng mười Đại (7 tháng 11).
Ngày Chiến thắng là ngày lễ phổ biến thứ hai ở Nga; nó kỷ niệm chiến thắng trước chủ nghĩa phát xít trong cuộc chiến tranh yêu nước vĩ đại. Một cuộc diễu hành quân sự khổng lồ, do Tổng thống Nga tổ chức, được tổ chức hàng năm tại Moskva trên Quảng trường Đỏ. Các cuộc diễu hành tương tự diễn ra tại tất cả các thành phố và thành phố lớn của Nga với thành phố Anh hùng trạng thái hoặc Thành phố quân sự vinh quang.
Trong suốt thời gian tồn tại 76 năm, bài quốc ca Nga Xô viết là Patrioticheskaya Pesnya ("Bài ca yêu nước"), nhưng trước năm 1990, bài hát trước đó đã chia sẻ âm nhạc của mình với Quốc ca Liên bang Xô viết, mặc dù không phải lời bài hát và Quốc tế ca là bài quốc ca trước năm 1944. Khẩu hiệu "Vô sản toàn thế giới, đoàn kết lại!" thường được sử dụng và chia sẻ với các nước cộng hòa của Liên Xô khác. Cây búa và liềm và toàn bộ vũ khí của Liên Xô vẫn được nhìn thấy rộng rãi ở các thành phố của Nga như là một phần của đồ trang trí kiến trúc cũ cho đến khi loại bỏ dần dần vào năm 1991. Các ngôi sao đỏ của Liên Xô cũng gặp phải, thường là trên các thiết bị quân sự và đài tưởng niệm chiến tranh. Huân chương cờ đỏ tiếp tục được vinh danh, đặc biệt là Biểu ngữ chiến thắng năm 1945.
Búp bê Matryoshka là một biểu tượng dễ nhận biết của Nga Xô viết (và toàn bộ Liên Xô), và các tháp của Kremlin Moskva và Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily ở Moskva là các biểu tượng kiến trúc chính của Nga Xô viết. Hoa cúc là hoa quốc gia, trong khi bạch dương là cây quốc gia. Các chú gấu Nga là một biểu tượng động vật và một thân quốc gia của Nga. Mặc dù hình ảnh này có nguồn gốc phương Tây, nhưng chính người Nga đã chấp nhận nó. Mẹ của nước Nga là mẹ Nga.
Nước Nga Xô viết kết thúc vai trò là một phần của Liên Xô vào 12 tháng 12 năm 1991, mười bốn ngày trước khi Liên Xô giải tán. Nó được đổi tên thành Liên bang Nga dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Boris Yeltsin, trong Cộng đồng các Quốc gia Độc lập cho đến năm 1993.
Nước Nga Xô viết và sau đó là Liên bang Nga được công nhận rộng rãi là quốc gia kế thừa Liên Xô trong các quan hệ ngoại giao và nó đã được giữ quyền thành viên vĩnh viễn của Liên Xô và quyền phủ quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
Quốc kỳ Nga Xô viết đã thay đổi nhiều lần, với bản gốc là một màu đỏ với tên tiếng Nga của nước cộng hòa được viết trên trung tâm của lá cờ màu trắng. Lá cờ này đã luôn luôn được dự định là tạm thời, vì nó đã được thay đổi chưa đầy một năm sau khi được thông qua. Lá cờ thứ hai có các chữ cái "РСФСР" (Nga Xô viết) viết bằng màu vàng trong bang, và được bọc trong hai đường màu vàng tạo thành một góc vuông. Lá cờ tiếp theo được sử dụng từ năm 1937, đặc biệt là trong chiến tranh thế giới thứ hai. Nó được sử dụng cho đến khi Joseph Stalin qua đời. Sự thay đổi này kết hợp một bản cập nhật cho tất cả các lá cờ của các nước cộng hòa của Liên bang Xô viết, cũng như cho lá cờ của Liên Xô. Bây giờ, lá cờ của Nga Xô viết là một phiên bản bị xáo trộn của lá cờ Liên Xô, với sự khác biệt chính là việc tái định vị cây búa và liềm nhỏ, và đáng chú ý nhất là thêm một sọc thẳng đứng màu xanh vào tời. Phiên bản cờ này được sử dụng từ năm 1954 đến năm 1991, nơi nó được thay đổi do sự sụp đổ của Liên Xô. Lá cờ đã được hoàn nguyên một chút trở lại với bộ trưởng dân sự hoàng gia ban đầu của Nga, với một sự khác biệt đáng chú ý là tỷ lệ. Sau năm 1993 khi Nga Xô viết được chính thức giải thể vào Liên bang Nga, lá cờ cuối cùng của Liên Xô được sử dụng với tỷ lệ 2:3 ban đầu.
Luật cơ bản Cộng hòa Liên bang Đức (tiếng Đức: Grundgesetz für die Bundesrepublik Deutschland) là Hiến pháp của Cộng hòa Liên bang Đức. Được phê chuẩn ngày 8 tháng 5 năm 1949 tại Bonn với chữ ký của 3 quốc gia Anh, Pháp, Hoa Kỳ phe đồng minh phương Tây ngày 12 tháng 5 năm 1949 và có hiệu lực từ ngày 23 tháng 5 năm 1949. Ban đầu hiến pháp này được áp dụng trong Ba Vùng (khu vực do các nước Anh, Hoa Kỳ, Pháp chiếm đóng tại Tây Đức) sau đó là Cộng hòa Liên bang Tây Đức, tuy cũng áp dụng nhưng không có hiệu lực chinh thức tại Tây Berlin.
Từ Luật cơ bản được dùng thay vì hiến pháp để chỉ tính cách tạm thời chỉ có giá trị cho Tây Đức, và một hiến pháp mới sẽ thay thế khi nước Đức thống nhất được chuẩn bị sẵn theo điều 146.
Mặc dù một số điều dựa vào Hiến pháp Cộng hòa Weimar, tuy nhiên các người soạn thảo muốn đảm bảo một nhà độc tài sẽ không có được cơ hội lên nắm quyền lực với bản Hiến pháp mới này. Đảm bảo nhân quyền và nhân phẩm được đặt lên hàng đầu. Các nguyên tắc Cộng hoà, Dân chủ, Liên bang, Pháp quyền và Nhà nước xã hội là phần quan trọng của Hiến pháp. Các điều trong Hiến pháp là cố định không thể xóa bỏ, sửa đổi hoặc bổ sung theo cách thông thường.
Quyền cơ bản là chương đầu tiên trong bản Hiến pháp. Nội dung chính của chương quy định về các quyền cơ bản cá nhân của một công dân với nhà nước. Thể hiện sự tự do nhân quyền của nước Đức. Đây là nội dung chính của toàn bộ bản Hiến pháp.
Điều 1: Nhân phẩm-nhân quyền-giá trị pháp lý của các quyền cơ bản
Giữa tháng 2 và tháng 6 năm 1948. Hội nghị London của 6 nước Anh, Pháp, Hoa Kỳ, Hà Lan, Bỉ, Luxembourg đã họp bàn về tương lai của Tây Đức. Kết thúc Hội nghị với kết luận thành lập một nhà nước Tây Đức dân chủ và liên bang.
Ngày 1 tháng 7 năm 1948, đại diện 3 nước phương Tây (Anh, Pháp, Hoa Kỳ) triệu tập các chủ tịch bang của Tây Đức tại Frankfurt và bắt cam kết thi hành theo tài liệu Frankfurt (Frankfurter Dokumente).[1] Theo điều 1 của Frankfurter Dokumente các chủ tịch bang phải thành lập 1 hội đồng hiến pháp, tạo ra một bản hiến pháp dân chủ và liên bang cho Tây Đức.
Các chủ tịch bang không hài lòng, vì những điều họ phải thực hiện đưa tới sự chia cắt nước Đức trong tương lai. Một vài ngày sau họ triệu tập 1 hội nghị tại Rittersturz một sườn núi gần Koblenz. Họ quyết định là tất cả những yêu cầu của tài liệu Frankfurt chỉ được thực hiện một cách tạm thời. Vì vậy Quốc hội chỉ được gọi là Parlamentarischer Rat (Hội đồng lập pháp) và Hiến pháp được gọi là Grundgesetz (Luật cơ bản). Bằng những quyết định của các chủ tịch bang, họ muốn khẳng định là, Tây Đức không phải là nhà nước nhất định của dân tộc Đức, mà chính người dân Đức sẽ tự có quyền quyết định và sự thống nhất đất nước sẽ xảy ra trong tương lai.
Dự thảo sơ bộ được làm tại Herrenchiemsee, nên được gọi là tạm ước Herrenchiemsee (10-23/8/1948). Đại biểu Hội nghị được chỉ định bởi các lãnh đạo tại các bang mới thành lập, hoặc được thiết lập lại.
Bắt đầu từ ngày 1/9/1948, Hội đồng lập pháp đã thảo luận về Grundgesetz. Đến ngày 8/5/1949 Hội đồng Lập pháp chấp thuận thông qua và vào ngày 12/5/1949 3 phe chiếm đóng đã phê chuẩn đồng ý. Ngày 23/5/1949 chính thức công bố và có hiệu lực từ ngày đó. Thời kỳ không có hiến pháp chấm dứt, nhà nước Cộng hòa Liên bang Tây Đức ra đời, mặc dù vẫn còn bị phương Tây chiếm đóng. Cuối tháng 5 năm 1949 Đại hội Nhân dân Đức lần thứ 3 được tổ chức tại khu vực thuộc Liên Xô quản lý, Đại hội thống nhất thông qua Hiến pháp Cộng hòa Dân chủ Đức và ngày 7/10/1949 thành lập nước Cộng hòa Dân chủ Đức. Nước Đức chính thức bị chia cắt từ đây.
Sau khi bức tường Berlin sụp đổ và nước Đức thống nhất (3/10/1990), Luật cơ bản trở thành Hiến pháp của toàn nước Đức.
Hiến pháp Đức quy định về chế độ dân chủ đại nghị của nước Đức. Nước Đức chia ra làm 3 hệ thống: hành pháp, lập pháp, tư pháp. Hành pháp do lập pháp kiểm soát để đồng bộ, vì đây là 2 ngành thường xuyên điều hành đất nước, một ngành tư pháp độc lập, để kiểm soát 2 ngành kia. Đức chỉ có 1 ngành quyền lực chuyên để kiểm soát, tránh việc cả ba ngành quyền lực cùng kiểm soát nhau gây khó khăn khi vận hành cơ cấu quốc gia (như ở các nước theo chế độ tổng thống, quốc hội và tổng thống có thể chống nhau dẫn tới tê liệt chính quyền chẳng hạn).
Ngành hành pháp do Tổng thống là người đứng đầu, là nguyên thủ quốc gia. Thủ tướng là người điều hành chính phủ.
Ngành lập pháp được đại diện bởi Bundestag (hạ viện) được bầu cử phổ thông, trực tiếp, phiếu kín. Với các bang của nước Đức được đại diện bởi Bundesrat (thượng viện).
Ngành tư pháp do Tòa án Hiến pháp Liên bang đứng đầu, giám sát tính hợp hiến và luật.
Luật cơ bản Đức 1949 đã có sự tách biệt rõ đâu là quyền (Rechte) và đâu là nghĩa vụ (Pflichte) cơ bản của công dân. Ưu điểm quy định này là bất cứ ai khi đọc luật cơ bản cũng có thể hiểu được điều gì được phép làm (quyền) và những gì bắt buộc phải làm (nghĩa vụ).[2]
Hiến pháp chỉ được sửa đổi khi thấy cần thiết, ảnh hưởng đến toàn bang hoặc nhà nước.
Điều 79: Sửa đổi Hiến pháp Liên bang